Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

Posted by 10a1thptminhlong On 06:05
Lời ngõ!
Nếu ai đó đã từng trải qua những năm tháng của cuộc đời học sinh thì chắc có lẽ những kỉ niệm về người thầy người cô sẽ không bao giờ xóa nhòa những ký ức trong tâm trí mỗi người chúng ta. 
Vâng ! Nói đến thầy cô là nói đến nguồn suối mát của tình thương. Thầy và cô là những bậc tri ân tri kỷ gắn bó với ta suốt cả cuộc đời đi tìm tri thức, là những người đã từng nâng niu dạy bảo ta từ khi bé thơ đến khi trưởng thành,thầy cô đi vào đời chúng ta bằng những lời hay ý đẹp, bằng những nâng niu chiều chuồng, bằng những hy sinh nhẫn nhục và lo lắng ở đời. Người là ánh nắng ban mai là ánh đèn khuya soi bước và dẫn dắt ta vào đời, người đã thức đêm bên trang giáo án để rồi cho chúng ta những bài học hay và bổ ích, những trang thơ dạt dào của nềm tin yêu vào cuộc sống. Ôi ! làm sao có thể diễn tả được nhửng công lao to lớn mà thầy cô đã dành cho chúng tôi những thế hệ tương lai cử đất nước. 

Thầy cô là những người ươm mầm là những người đánh dấu bước ngoặt của một tương lai tươi sáng và rộng mở, Chúng tôi cảm tạ người bằng bằng việc dâng lên những bông hoa tươi hồng rực rỡ, những vòng hoa điểm 10, bằng những tình cảm thân thương nhất bằng sự  cảm ơn chân thành, đối với những người học sinh như chúng tôi. Vâng ! các bạn có biết không? đó cũng chính là nội chúng của bài viết mà tôi muốn gửi gắm cho các bạn ngày hôm nay.
 Ngòi bút đánh dấu tương lai “
Cây bút xinh xinh
Theo em đến trường
Viết lên trang vở
Những lời yêu thương
Từ lời nhắn nhủ
Của thầy và cô
Nhờ ngòi bút nhỏ
Viết lên sự đời
Tạo nên nền tảng
Vững bước tương lai
Cây viết chính là người bạn đường đời cử chúng ta không thể hiểu được. Nhờ những ngòi bút nhỏ nhắn nhanh nhặn viết lên những trang kiến thức bao la mà các thầy cô giáo đã tốn bao nhiêu công lao truyền đạt. Để giờ đây ta có thể vững bước trên chặn đường tương lai.
                                                                                               

                                                                               Tác giả: Lớp 10A1 
Posted by 10a1thptminhlong On 06:02

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Posted by 10a1thptminhlong On 14:25
                          
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy...
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô - những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.

                         Sưu tầm
Posted by 10a1thptminhlong On 14:23


            
Một đời người - một dòng sông...
      Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
           "Muốn qua sông phải lụy đò"
      Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ...  
            Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
     Con đò trí thức thầy đưa bao người.
           Qua sông gửi lại nụ cười
     Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. 
           Con đò ấy vẫn còn đây
      Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
            Khúc sông vẫn có người thầy
     Để đưa tiếp những học trò qua sông….
                                                   Sưu tầm

                                           
Posted by 10a1thptminhlong On 14:22

     Hôm nay, chân em ngập ngừng bước từng bước, vẫn những hàng cây ấy, những âm thanh ấy và cả những chiếc ghế đá dưới sân trường. Mọi vật đều không thay đổi nhưng sao em thấy một cảm giác khác lạ. Ở đâu đó quanh đây, những dòng cảm xúc về cô chất đầy kỉ niệm. Hai năm trôi qua, quãng thời gian ấy có đủ dài để đong đầy trong tâm trí em bóng hình và những kỷ niệm cô đã để lại.
     Nhớ buổi đầu tiên chúng em vào lớp, mỗi đứa một xuất thân, một cá tính, một năng lực học khác nhau. Nhưng chỉ sau một thời gian, nhờ có sự dạy bảo tận tình của cô chúng em dần dần hiểu nhau hơn, đoàn kết hơn trong học tập cũng như hoạt động tập thể.
     Em cảm thấy tình yêu thương của cô dành cho chúng em đã xóa đi khoảng cách giữa cô và trò, để cô trò có thể gần gũi và hiểu nhau hơn. Cô trao cho chúng em tình yêu bao la vô bờ bến. Cô chỉ bảo chúng em từ cách trình bày đến cách làm những bài toán khó. Đặt hết tình yêu của mình vào từng con chữ, con số trên trang giáo án, trao cả tâm huyết cuộc đời là những gì cô đã làm cho chúng em.
    Cô dạy chúng em phải biết yêu thương, chia sẻ và đồng cảm với mọi thứ xung quanh mình, dìu dắt và chỉ bảo chúng em những điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Cảm ơn những bài học của cô - những bài học sẽ đi theo em suốt cuộc đời.
      Em cũng viết, viết về những gì em đã nhìn thấy nhưng em chưa từng viết về cô. Có lẽ những cảm xúc trong lòng em bấy lâu nay đã bị cái gì đó níu giữ lại để hôm nay em có cơ hội mở lòng trải trên trang giấy những dòng cảm xúc này.
     Trong quãng đời học sinh, khoảng thời gian học trung học phổ thông có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất và để lại nhiều kỉ niệm đáng nhớ nhất về bạn bè, thầy cô và mái trường. Trong đó, tình cảm thầy trò là thứ tình cảm đẹp đẽ và thiêng liêng nhất. Nó không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa người cho và người nhận tri thức mà còn là sợi dây yêu thương để gắn kết bao thế hệ thầy trò.
     Những điều em đã và đang nhận được của cô ngày hôm nay sẽ tạo đôi cánh cho em bay xa đến bầu trời cao rộng, chắp cánh cho những ước mơ bay cao đến bầu trời tri thức. Cô đã vì chúng em mà đâu quản ngại chi. Vậy mà có những lúc chúng em đã không chuẩn bị bài trước khi đến lớp, không thực hiện đúng nội quy trường lớp để cô phải buồn. Nhưng cô luôn sẵn sàng tha thứ cho chúng em bằng tình yêu thương nồng thắm, lòng nhân ái của một người thầy, người mẹ.
     
    Ước gì, thời gian ngừng trôi để em được học mãi cùng cô, được sống trong vòng tay ấm áp của cô như chính người mẹ của mình. Em muốn mình mãi là một đứa trẻ, luôn nhận được tình yêu thương và sự che chở của cô như ngày đầu tiên bước vào lớp. Nhưng giờ đây, chúng em đã đến tuổi trưởng thành, chỉ còn một khoảng thời gian rất ngắn để được học cùng cô nữa thôi. Cái ngày xưa của một thời kỉ niệm đã qua sẽ không bao giờ quay lại, nhưng những hồi ức về một thuở đến trường dưới vòng tay ấm áp của cô sẽ không phai nhòa trong tâm trí chúng em. Ngày mai xa trường đâu còn được ngồi trong lớp học nghe cô giảng bài. Hình dáng cặm cụi, nét phấn nghiêng nghiêng trên tay cô cùng giọng nói dịu dàng, tất cả sẽ đi vào trong niềm nhớ, sẽ dẫn lối mở đường cho chúng em tiếp bước.
      Sau này, mỗi thành viên mỗi đứa đi một ngả nhưng chúng em sẽ vẫn nhớ mãi lời dạy của cô. Dù có đi khắp bốn phương trời, đứng trên đỉnh vinh quang của sự chiến thắng hay có vấp phải thất bại, chúng em sẽ vẫn nhớ mãi lời dạy ân tình của cô.

      Chúng em giơ tay lên nguyện chung một điều ước sẽ mãi mãi cố gắng bước tiếp trên đường đời một cách vững vàng nhất, luôn đứng lên sau vấp ngã để trở thành người có ích cho xã hội, không phụ lòng mong mỏi của cô bấy lâu nay.
Posted by 10a1thptminhlong On 14:20

          
           Thời gian trôi qua nhanh thật mới đó mà đã 15 năm rồi , 15 năm khoảng thời gian không hề ngắn nhưng với tôi kỷ niệm về ngày đầu tiên cắp sách đến trường THPT Minh Long thì còn tươi mới lắm
           Tôi nhớ như in hôm đó là ngày thu tháng chín trời đẹp và thật trong xanh , nắng đã xua tan đi những làn sương mù mịt cộng thêm vào đó là bầu không khí mát mẽ của mùa thu làm tôi càng thêm náo nức và hồ hởi bởi sự phấn khích khi ngày đầu tiên bước vào cổng trường THPT Minh Long.

      Những cơn gió mùa thu mát rượi đang thổi vào những chiếc lá khô lát đát rơi. Con đường hôm nay cũng khác hình như nó ngắn hơn thì phải? tất cả như đón chào tôi ,  thúc dục và lôi cuốn tôi trong một cảm giác lạ lùng . Ngôi trường đã mở ra một chân trời mới lạ và rộng quá.Một khung cảnh rộng lớn với bao âm thanh ồn ào náo nhiệt bao sắc màu tươi vui và rực rỡ, và đó cũng là nơi lần đâu tiên tôi đặt chân tới .Tôi nhìn đâu cũng thấy tiếng trò chuyện tiếng cười, ngày khai giảng cũng là ngày đầu tiên tôi bưới vào bên trong ngôi trường.Một  khoảng sân vuông vức với những hàng cây  cổ thụ chắc chắn đã mang trên mình nó rất nhiều kỉ niệm của những lớp người đi trước.Những thân cây to với những vỏ cây xù xì ẩm ướt vì rêu xanh , những tán lá cao xòe rộng có vẻ như ẩn chứa điều gì huyền bí. Những anh , chị lớp lớn vì đã khá quen với ngôi trường này nên nô đùa cười nói vui vẻ ngay giữa sân trường kia. Còn phía bên kia là vài bạn học sinh mới cũng như tôi khép nép ngượng ngùng .
      Ngôi trường to, rộng và đẹp hơn sự hình dung ban đầu của tôi .Và thế những tiếng trống trường đầu tiên cũng vang lên.Tôi bắt đầu thấy lo sợ.Buổi tập trung diễn ra nhanh chóng , lễ khai giảng đơn giản mà chẳng chút cầu kỳ nhưng ý nghĩa lại sâu xa. Lời thầy hiệu trưởng đến giờ vẫn còn vang vọng trong tôi. Đó là những lời chúc và lời chào những học sinh mới như tôi .Tôi được nhà trường chọn vào lớp 10a1 cùng mấy chục bạn vừa quen vừa lạ. Người đầu tiên mà tôi gặp tất nhiên là cô giáo chủ nhiệm, cô giáo tôi là một người rất trẻ mắt đen và giọng nói thật ngọt ngào.Chổ tôi ngồi là một chiếc bàn cũ nhưng sáng sủa, không hiểu sao ngay lúc ấy tôi lại nghĩ từ nay chỗ ngồi ấy mãi mãi  là của tôi .Tôi bắc đầu cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc khi được 3 năm ngồi dưới mái trường THTP Minh Long này, đi theo tôi là những chiếc cặp, chiếc thước và chiếc bút . Chúng thân thiết và đầy ý nghĩa , nó sẽ là những vật gắn bó vói tôi suốt cả chặn đường đi tìm tri thức 
   
      Tôi thích ngắm nhìn cái khoảng sân trường rợp bóng cây và hoàn toàn vắng lặng trong những tiết học. Đôi lúc có một vài chiếc lá khô bay nhẹ nhẹ vang lên những tiếng xào xạc mang theo một vẻ đượm buồn . Có lẽ khi vắng bóng học sinh sân trường mới được trả về cái vẻ thực sự của nó âm thầm và lặng lẽ. Hầu hết các giờ ra chơi tôi dành thời gian để khám phá những bí mật của ngôi trường. Trường được mở rộng với những dãy nhà hai tầng trông rất hiện đại, ngoài ra còn có cả căng-tin , thư viện riêng biệt ……,Tùng ! tùng ! tùng tiếng trống trường tiết 5 đã điểm . Ôi! Tôi phải tạm dừng chia tay ngôi trường tại đây và tôi hi vọng rằng với sự nghiệp trồng người của ngôi trường này nó sẽ là đôi cánh nâng cao thế hệ trẻ tương lai của đất nước để cho nó bay thật xa vào tương lai vào hoài bão và khát vọng vào kho tàng tri thức như đã từng giúp tôi ,Ôi! Ngôi trường thân yêu của tôi.
             Ngôi trường THPT Minh Long này nó sẻ là hành trang cho tôi và tất cả các bạn tiến bước vào đời .Tôi sẽ cố gắng ghi lại những gì đẹp nhất của  tuổi học sinh ở mái trường này về những ngày đầu tiên bước chân vào học ở ngôi trường THPT Minh Long thân yêu này.
                                                                                       Tác giả: Võ Thị Lài




Posted by 10a1thptminhlong On 14:18

Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ.

                                                Sưu tầm
Posted by 10a1thptminhlong On 14:16

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ... 

                                       Sưu tầm
Posted by 10a1thptminhlong On 14:15

Khi tôi ném bảng nằm ngang ngổn
Thầy đến bên tôi vẻ ôn tồn
Viết lên đôi chữ cười vui vẻ
Bảng cũng như ta cũng có hồn
Bụi rớt rơi trên dáng hao gầy
Phấn chì bụi phủ tóc như mây
Rớt bay hồn phấn tan từng mảnh
Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy
Có phải thầy đang nảy hạt mầm ?
Hạt mầm thầy chăm bón quanh năm!
Bụi thời gian cứ thế bay theo gió
Nào biết nay mai sẽ thăng trầm
Rơi như lá úa nay lìa cành
Trên đường gian khổ hóa mong manh
Bụt giảng ngày xưa thầy tôi đã
Giảng giải từng câu thiếu niên thành
Có biết ngày mai sẽ ra sao
Hạt mầm thầy nảy biết là bao
Bụi trần phấn tỏa mau phơi thắm
Nào biết ngày sai sẽ thế nào?
Rơi rơi nắng gió sương mờ ảo
Trên mái trường xưa nhạt ngói màu
Tóc người xưa cũng chen sợi bac
Thầy đó trường đây lệ cứ trào...
Con vẫn yêu sao những điểm 10
Có thể ngoan hơn chẳng nghịch đùa
Nào ai không nhớ mình “hưởng” phạt
Quên những trận đòn đã từng chưa?
Ngày nay con vẫn giữ ân tình
Xưa còn non trẻ đã miệt khinh
Thầy - cô nâng sách tay dìu dắt
Dạy dỗ thành nhân giúp nước mình
Khi con cất bước xa mái trường
Tuổi người đã đủ để vấn vương
Còn lưu luyến bạn - thầy - cô mãi mãi
Thơ thẩn dăm câu thỏa sầu hương

                                       Sưu Tầm
Posted by 10a1thptminhlong On 14:13

Bao năm tháng nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những ngày tháng thân thương
Những ngày vui của một thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy em từng nét chữ dòng thơ
Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một thời con gái
Tâm hồn con, một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp xoa đầu khi con khóc
Vầng tráng cô những vần nhăn se sắt
Âu yếm nhìn chúng con
Tuổi nhỏ chúng con đâu biết ưu phiền
Vẫn ngỗ ngịch gọi cô là “trại chủ”
Và chúng con là những chú cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la
Khi những ngày cuối của những học sinh sắp qua
Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ
Một tình thương bao la và vô tận

Cô dành cả cho những con cừu nhỏ chúng con
                                                Sưu Tầm
Posted by 10a1thptminhlong On 14:11


Đoán tuổi động vật
Thầy giáo giảng bài các học sinh trong giờ Sinh học:
- Để đoán biết tuổi của các động vật có xương sống, người ta thường quan sát hàm răng của chúng.
Một cậu bé đứng dậy hỏi:
-Thưa thầy, em thấy như con gà lại không có răng. Mình làm thế nào để biết ạ?
- Thì chúng ta phải dùng răng của mình chứ sao!
 Kết quả hình ảnh cho truyện cười

***
Trong giờ giảng bài Sinh học, thầy giáo hỏi một học sinh:
- Em cho thầy biết , người ta gọi các sinh vật vừa sống được trên cạn vừa sống được dưới nước là gì?
- Thưa thầy, gọi là thủy thủ ạ!
- ...


***
Thầy giáo hỏi:
- Trong năm học vừa qua, nhân vật nào gây ấn tuợng mạnh nhất đối với các em?
Một học trò trả lời: - Thưa thầy là Napoleon ạ!
Trò khác: - Thưa thầy là Lincon ạ!
Một trò nữa ấp úng:
- Thưa thầy là bố của em ạ! Khi bố em xem điểm tổng kết cuối năm của em….

Kết quả hình ảnh cho truyện cười
***
Tí chạy hớt hải chạy xuống phòng y tế:
- Cô ơi! Cô tiêm cho cháu 5 mũi giảm đau loại nặng đô nhất ạ!
- Cháu bị đau ở đâu? Có nặng không mà tiêm nhiều thế?
- Dạ cháu không bị gì hết, nhưng tí nữa cháu phải cầm sổ liên lạc về gặp bố ạ!
- ...
***
Bác bảo vệ trường bắt quả tang Tèo đang trèo tường liền bảo:
- Bác hi vọng đây là lần cuối cùng bác nhìn thấy cháu trèo tường!
Tèo(ngạc nhiên): 
- Ơ! Thế là bác đã xin nghỉ không làm bảo vệ nữa ạ?

***
Thân em như trái bần trôi 
Lý dập Hóa dồi biết tấp vào đâu 
Thân em như giữa bể dâu
Công nghệ Sinh Sử biết đâu mà làm? 
Thân em như 1... trái cam 
Văn bóc Anh lột biết làm sao đây? 
Thân em như cái... dạ dày
Công dân, Địa, Toán tháng ngày ... sao tiêu?
Thân em ko học được nhìu
Xin Bộ GD thương cho em nhờ !

                                              Sưu tầm
Posted by 10a1thptminhlong On 14:08
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời...
Đêm nay thầy ở đâu rồi
Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe...
                                                                                   Sưu Tầm


Posted by 10a1thptminhlong On 14:06



Nụ hoa hồng ngày xưa ấy 
Còn rung rinh sắc thắm tươi 
20-11 ngày năm ấy 
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi

Cô tôi mặc áo dài trắng 
Tóc xanh cài một nụ hồng 
Ngỡ mùa xuân sang quá 
Học trò ngơ ngẩn chờ trông...

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... 
Xuân sang, thầy đã bốn mươi 
Mái tóc chuyển màu bụi phấn 
Nhành hoa cô có còn cài?

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy... 
Tà áo dài trắng nơi nao, 
Thầy cô - những mùa quả ngọt 
Em bỗng thành hoa lúc nào.


                                                                    Sưu tầm
Posted by 10a1thptminhlong On 14:03
Thời gian trôi qua nhanh thật ,mới đó mà đã học xong cấp hai rồi và giờ đây tôi lại tiếp tục bước vào cấp hoc mới – cấp ba, đây cũng chính là cấp học cuối cùng của cấp học trò. Bước vào lớp 10 là lại một lần nữa tôi và các bạn giống như tôi tiếp tục một năm học đầy mới mẽ, háo hức và nhiều thữ thách đang đợi phía trước. Ngôi trường mà tôi đang học là ngôi Trường Trung Học Phổ Thông Huyện Minh Long ,một ngôi trường thuộc huyện miền núi của tỉnh Quảng Ngãi , một ngôi trường mới , đẹp , khang trang cùng với người thầy , người cô dạy nhiệt tình, thân thiện và hết mình truyền dậy kiến thức cho học sinh trong những giờ đứng lớp. Ai cũng là người giáo viên chuẩn, đã đứng lớp nhiều năm, nhiều kinh nghiệm, mỗi người có mỗi cách truyền đạt riêng nhưng tất cả đều hết lòng , đều muốn truyền đạt những đều tốt nhất cho học sinh . Thế nhưng trong tôi lại có một ấn tượng thật đặc biệt đối với cô giáo dạy môn ngữ văn lớp tôi (đó là cô Dung) . khi bước vào tuần học đầu năm , tôi đã có ấn tượng về cô ngay từ tiết học đầu tiên của môn văn.
 
        Vào hôm đó, khi chúng tôi đứng lên chào cô bước vào lớp , tôi nhìn rất rõ cái dáng điệu đi nhẹ nhàng , thang thoát của cô , bằng giọng nói dịu dàng cô mời chung tôi ngồi xuống và thế là chúng tôi bước vào tiết học đầu tiên của môn vân . Cô dung có một mái tóc đen óng , dày và cất ngắn gần bằng vai, đôi mắt đen nâu luôn ánh lên vẻ diệu dàng, khuân mặt bầu, bầu vẫn luôn toát lên vẻ phuc hậu, sóng mũi không cao , môi hình trái tim không tô son nhưng vẫn ửng hồng, mỗi khi cô cười thì hiện lên sự tươi tắn, hiền hòa , nhân hậu . Giọng nói cô êm dịu, to rõ và truyền cảm cùng với làn da trắng.tôi chưa biết cô bao nhiêu tuổi vì lớp chúng tôi chưa hỏi điều đó nhưng nhìn cô tôi đoán bằng chắc cũng bằng hoặc hơn 20.Cô có dáng người nhỏ con và vóc người thấp. Và như vậy xuyên xuốt từ đầu đến cuối tiết cô giảng dạy một cách thật tận tình và cứ thế mỗi lần đứng lớp là cô luôn mang lại sự thích thú và thoải mái vì ngoài sự tận tình là cách giảng rất thấu lý đạt tình bằng lời nói và cử chỉ lúc nào như một sức hút khiến chúng tôi luôn chú ý nghe cô giảng, ai không hiểu là cô tận tình giảng lại ngay một cách thật tỉ mỉ, để sau mỗi tiết học chúng tôi ai cũng hiểu bài và hết tiết học là lời dặn dò và giao các bài tập về nhà cho chúng tôi để cũng cố thêm kiến thức.Điều làm tôi và các bạn thích nhất là sau mỗi lần giảng đến một nội dung nào đó của bài, cô thường đưa ra các ví dụ cụ thể , hay và lí thú đẻ chúng tôi liên tưởng và dể hiể bài hơn . Đặc biệt cô thường dành ra vài phút đẻ kể chuyện , đẻ chúng tôi đươc thư giãn đầu óc một chút . Cô thường kể về những tấm gương hiếu học là những học trò của cô trước kia , những bạn có hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn nỗ lực học tập, những bạn giàu nghị lực trong cuộc sống để lại cho cô nhiều ấn tượng mỗi người học trò là một kỉ niệm riêng mà cho tới bây giờ mãi không quên và cô chính là người đã động viên , giúp đở họ cả về vật chất lẫn tinh thần của minh khi các bạn ấy lùi bước , để họ có thêm niềm tin và tiếp tục con đường học vấn của mình . Và từ những câu chuyện nhưng vậy cô đã khuyên rằng dạy bảo chúng tôi là bây giờ chúng tôi có điều kiện học tập thuận lợi hơn rất nhiều so với trước kia nên chúng tôi phải luôn cố gắn học hành vì tương lai sau này của chính mình . Ngoài ra cô hay kể nhiều về những kỉ niệm thời còn là sinh viên của mình , những kỉ niệm vui và đầy lài hước thời sinh viên của cô khiến chúng tôi luôn cười thật sảng khoái mỗi khi cô kể đến những tình tiết hài hước . Nên cứ thế , mỗi tiết học của chúng tôi luôn thật thoải mái không bị căng thẳng . Một điều nữa làm tôi rất thích ở cô là sự công bằng trong việc chấm điểm, sau mỗi lần trả bài, cô đều chỉ ra những ưu điểm, khuyết điểm của bài làm, sai sót chỗ nào là cô chỉ ra, những chỗ thiếu, chỗ thừa và cách khắc phục để lần sau làm tốt hơn. Cô cho điểm rất sòng phẳng, kèm theo đó là lời phê bình rất thẳng thắng, có lẽ rất khó để lấy được điểm cao từ cô nhưng tôi thích điều đó vì sau khi xem điểm và lời phê của cô tôi cảm nhận được sự công bằng, thẳng thắng và sự nghiêm túc trong cô, để chúng tôi có ra những kinh nghiệm để sâu này không bị mắc sai lầm và làm bài tốt hơn. Cô giáo tôi vui vẻ, thoải mái và hài hước khi kể chuyện trong giờ thư giãn cho chúng tôi là thế, nhưng khi giảng bài và chấm điểm thì lại rất nghiêm túc. Cô luôn cởi mở, khiêm tốn và dịu dàng, thật ấn tượng khi mỗi buổi lên lớp cô đều mặc áo dài, lúc nào cũng sạch, cũng phẳng phiu, trông thật thướt tha, dịu dàng và đẹp làm sao. Hay là bộ cam lê mà khi cô mặc, trông thật lịch thiệp, nhã nhặn .

        Mặc dù học cô chưa được bao lâu nhưng cô đã mang lại tôi rất nhiều ấn tượng, một cô giáo vô cùng tận tụy, hết lòng vì học sinh, luôn truyền đạt và mang đén cho chúng tôi những điều tốt đẹp nhất, thật hạnh phúc và tự hào khi được học cô, tôi sẽ luôn giữ mãi trong mình hình ảnh người cô tận tình và yêu quý này .
Posted by 10a1thptminhlong On 14:00
                                                

Cầm bút lên định viết một bài thơ 
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo 
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo 
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. 

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ 
Đâu là cha, là mẹ, là thầy… 
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt… 
Biết bao giờ con lớn được, 
Thầy ơi ! 
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” 
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”… 
Những con chữ lặng thây đều xếp thẳng phẳng lặng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người . 

Mơ màng nghe tiếng thầy ê a 
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực 
Có những điều vô cùng giản dị 
Sao mãi giờ con mới nhận ra.


Posted by 10a1thptminhlong On 13:58
                           

Ngày xửa, ngày xưa…
Tự lúc ấy, tôi đã chào đời.
Tiếng trống trường vang dội trong tôi.
Khi chập chững mẹ đã dắt tôi đến đó.
Buổi ban đầu tôi bỡ ngỡ âu lo.
Nhìn thấy cô, tôi hót hoảng la to.
Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô như hai người xa lạ.
Cô bước tới, đón tôi vào lớp học.
Lúc ấy tôi òa khóc..giờ không quên.
Cô nâng tôi, nhè nhẹ xoa vào đầu.
Giọng cô thánh thót như lời ca của mẹ.
Bàn tay cô, dịu mát và êm ái.
Mái tóc cô ngày ấy đen và óng ả.
Khi nhìn lại, cô đã đưa tôi vào lớp học.
Ngày đâu tiên, cô hát cho chúng tôi nghe.
Giọng cô hát như lời mẹ ru con.
Rồi dần dần, chúng tôi yêu quý cô.
Lớp học ấy trở thành ngôi nhà mới
Một mẹ hiền và hàng chục đứa con thơ ngây
Cô mến yêu, giờ đây con khôn lớn.
Nhớ về cô, con như muốn òa khóc loa to.
Chắc giờ đây, tóc cô đã bạc màu.
Giọng của cô, chắc yếu hơn rồi nhỉ !
Bàn tay cô, vết nhăn nhiều lắm không ạ !
Con không quên, ấm ốp ngày tựu trường.
ƠN cô nặng nghĩa trong lòng con.
Cô ạ : tới ngày 20/11 rồi cô nhỉ
Qua cuộc thi, con gửi lời tốt đẹp nhất đến cô.
Chúc mẹ hiền ngày 20 tháng 11 vui khỏe hạnh phúc.