Ngày xửa, ngày xưa…
Tự lúc ấy, tôi đã chào đời.
Tiếng trống trường vang dội trong tôi.
Khi chập chững mẹ đã dắt tôi đến đó.
Buổi ban đầu tôi bỡ ngỡ âu lo.
Nhìn thấy cô, tôi hót hoảng la to.
Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô như hai người xa lạ.
Cô bước tới, đón tôi vào lớp học.
Lúc ấy tôi òa khóc..giờ không quên.
Cô nâng tôi, nhè nhẹ xoa vào đầu.
Giọng cô thánh thót như lời ca của mẹ.
Bàn tay cô, dịu mát và êm ái.
Mái tóc cô ngày ấy đen và óng ả.
Khi nhìn lại, cô đã đưa tôi vào lớp học.
Ngày đâu tiên, cô hát cho chúng tôi nghe.
Giọng cô hát như lời mẹ ru con.
Rồi dần dần, chúng tôi yêu quý cô.
Lớp học ấy trở thành ngôi nhà mới
Một mẹ hiền và hàng chục đứa con thơ ngây
Cô mến yêu, giờ đây con khôn lớn.
Nhớ về cô, con như muốn òa khóc loa to.
Chắc giờ đây, tóc cô đã bạc màu.
Giọng của cô, chắc yếu hơn rồi nhỉ !
Bàn tay cô, vết nhăn nhiều lắm không ạ !
Con không quên, ấm ốp ngày tựu trường.
ƠN cô nặng nghĩa trong lòng con.
Cô ạ : tới ngày 20/11 rồi cô nhỉ
Qua cuộc thi, con gửi lời tốt đẹp nhất đến cô.
Chúc mẹ hiền ngày 20 tháng 11 vui khỏe hạnh phúc.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét